CÁI ĐẸP HIỆN DIỆN KỂ CẢ TRONG CÁI CHẾT

cái đẹp

Đây là một câu chuyện có thật về hành trình vượt lên nỗi mất mát của người vợ sau khi chồng tự sát. Câu chuyện được đăng trên web Save ở mục Stories of Hope.

Thật khó để tin rằng đã được hai năm kể từ cái đêm tồi tệ trong cuộc đời tôi. Tôi vẫn đang cố gắng điều chỉnh cuộc sống của mình, và đôi khi tôi chọn cách không thừa nhận nó, phớt lờ đi đau khổ ấy. Bằng một cách nào đó, năm thứ hai này trở nên bình yên hơn so với năm đầu tiên. Những ngày đáng nhớ đến và rồi lại đi, chẳng hạn như kỷ niệm ngày cưới của chúng tôi, sinh nhật anh ấy, những dịp lễ… tôi đã trải qua chúng trong năm đầu tiên. Giờ đây tôi hiểu điều gì sẽ đến và tôi dần chấp nhận chúng hơn.

Một năm rưỡi vừa qua thật khó khăn nhưng cũng vô cùng vui tươi. Thật khó để cân bằng vô số cảm xúc – buồn bã, giận dữ, hạnh phúc, vui sướng. Dẫu gánh chịu một nỗi mất mát to lớn như vậy, tôi vẫn cố gắng tiến về phía trước và sống thật hạnh phúc cho cuộc sống mới của mình. Đúng vậy, tôi hạnh phúc với chương mới cuộc đời mình. Khi Sean mất, Lauren cũ cũng mất, và một phiên bản tốt hơn của tôi xuất hiện. Tôi từ chối sống trong bóng tối. Tôi thề với lòng rằng sẽ học hỏi, trưởng thành và phát triển. Tôi mạnh mẽ hơn rất nhiều và mang theo sự tự tin mà tôi chưa từng có trước đây. Tôi tin tưởng vào bản thân mình, tôi biết mình có khả năng giải quyết mọi việc trong đời mình.

Không có bi kịch, không có tiến lên!

Cuộc sống mới của tôi bắt đầu vào đêm đó. Khi vị cảnh sát rời khỏi nhà sau khi thông báo với tôi về cái chết của Sean, tôi thu dọn vali và đến nhà bố mẹ tôi. Tôi chưa bao giờ trở về quê hương của Sean lần nào nữa. Việc rời khỏi ngôi nhà ấy ngay lập tức là điều tôi cần. Tôi không bao giờ có thể tiếp tục cuộc sống bình thường như trước kia. Thậm chí, chỉ nghĩ đến việc ngủ trên giường một mình cũng khiến tôi phát ốm.

Và đó là bước ngoặt thay đổi lớn nhất kể từ khi chồng tôi qua đời. Thói quen hằng ngày bị đảo lộn hoàn toàn. Người mà tôi luôn nhìn thấy mỗi ngày đã không còn ở đó nữa. Đơn giản là, tôi không thể tìm thấy đường “về nhà”. Tôi không chỉ đối mặt với nỗi mất mát, tôi mất tất cả. Tôi không còn nhà, xe hay nguồn thu nhập. Dường như tôi trở lại là đứa bé 14 tuổi sống cùng bố mẹ. Không có xe để đi, không có phòng riêng để ở, tự do của tôi như thể bị ai đó đánh cắp.

Liệu, tôi sẽ cô đơn mãi mãi như thế này sao?

Sau này ai sẽ muốn ở bên tôi?

Tôi sẽ có một gia đình mới cho riêng mình chứ?

Thật điên rồ khi tôi phải quay lại với công việc chỉ sau hai tuần sự việc xảy ra. Tôi nhớ mình đã nổi cơn thịnh nộ với tất cả. Ban đầu, tôi được cho phép để tang ba ngày, nhưng công ty của tôi đã cho tôi năm ngày nghỉ. Thế nhưng, điều này vẫn chưa đủ. Trong suốt tuần đầu tiên, tôi đã liên lạc với người giám định y tế, nhà tang lễ, công ty bảo hiểm… để hoàn thành các thủ tục cần thiết. Tôi nhận được sự giúp đỡ từ gia đình của mình nhưng năm ngày là không đủ để xây dựng lại mọi thứ từ một “đống đổ nát”. Tôi làm tất tần tật các công việc với một tâm hồn trống rỗng. Tôi đã không ăn được gì nhiều trong những tuần đầu, thậm chí tôi không còn sức để tắm.

Sau tất cả, bây giờ tôi ở đây. Trong ngôi nhà mới, đẹp đẽ và nó hoàn toàn thuộc về tôi, cùng với người bạn cùng phòng, và hai chú chó. Tôi có một chiếc xe mới, một công việc mới và một người đàn ông để yêu. Tôi hơi lo lắng khi viết ra những điều này bởi vì tôi đã trải qua việc bị nhiều người gán trách nhiệm lên tôi.

Mọi người nghĩ họ biết những gì một góa phụ nên và không nên làm; nên và không nên cảm thấy gì. Họ cố gắng áp đặt sự hiểu biết của họ lên thế giới của những góa phụ. Hành trình vượt lên mất mát và đau thương là một con đường mang tính cá nhân. Sẽ không có ai trải nghiệm nó theo những cách tương tự. Và đó là điều khiến mọi thứ trở nên khó khăn hơn. Mọi người cho rằng cách họ đối phó cũng là cách bạn nên làm.

Tôi chìm đắm trong đại dương buồn bã, tôi tê liệt trong nỗi cô đơn và để mặc mọi thứ gặm nhấm lấy tôi trong vài tháng đầu tiên. Tôi không biết liệu mình có thể sống sót hay không và làm thế nào để tôi sống sót. Tôi không có bất kỳ hy vọng nào cho tương lai và thậm chí còn đặt câu hỏi liệu tôi muốn có một tương lai hay không. Tôi muốn đến nơi Sean đang ở. Tuy nhiên, tôi biết mình không thể làm điều đó vì tôi đã chứng kiến những tan vỡ từ sự ra đi của anh ấy. Đúng thế, tôi đã tức giận với Sean, với sự biến mất vĩnh viễn của anh ấy khi tôi ngồi trong hàng ghế của nhà tang lễ. Nhìn từng người trong gia đình bước lên để nhìn mặt Sean lần cuối, tôi thấy sự đau đớn, tổn thương tột cùng trong đôi mắt họ. Những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt bà tôi, cơ thể anh tôi như đông cứng lại, bố tôi để lại lời nhắn cho Sean trên lá cờ đội khúc côn cầu ông yêu thích: “Bố yêu con như con trai ruột của bố”. Tôi cảm thấy có lỗi vì họ phải trải qua những điều này.

Sau khi đi qua những thứ mà không phải bất kỳ ai ở độ tuổi 28 như tôi đều phải trải qua, tôi quyết định tiến về phía trước. Tôi lựa chọn hạnh phúc, tôi sẽ làm bất cứ điều gì tôi muốn và cần để giúp tôi lấy lại cân bằng. Nếu tôi muốn ra ngoài vui chơi hay ở trong nhà cả ngày để khóc, đó là lựa chọn của tôi. Tôi bắt đầu có kết nối sâu sắc hơn với người bạn lâu năm của mình, tôi không thấy điều đó là sai trái. Tôi đã nhận ra có điều gì đó khác biệt. Anh ấy khiến tôi muốn sống. Anh ấy cho tôi hy vọng. Anh ấy là một người bạn của tôi trong suốt mười năm qua. Anh ấy biết tôi trước Sean, anh ấy nhìn thấy tôi và Sean bên nhau, kết hôn và cả quá trình tôi mất đi Sean mãi mãi. Anh ấy đã giúp gia đình tôi dọn dẹp, đóng gói đồ đạc khi chuyển nhà. Anh ấy kéo tôi đi xem phim. Anh ấy trò chuyện với tôi và hầu như ngày nào cũng ghé thăm để xem liệu tôi có ổn không. Tất cả mọi điều diễn ra theo cách tự nhiên nhất. Khi chúng tôi xác định mối quan hệ, cũng là lúc cả hai phải nhận lấy rất nhiều sự chỉ trích từ bên ngoài. Những người bạn chung quay lưng với chúng tôi. Tôi bị xem như một ả đàn bà vô tâm với người chồng đã khuất của mình. Tôi sẽ phát điên khi ai đó gọi tôi là “vợ của Sean”. Tôi muốn được tự do thoát khỏi danh hiệu đó. Tôi thậm chí còn kiến nghị toà án đổi họ của tôi trở lại như cũ. Tôi đang cố gắng tạo ra một “cái tôi mới”, thế nhưng những người từng quen biết tôi (cũ) và Sean đều không chấp nhận sự đổi thay này.

Với tất cả những gì tôi đã trải qua, tôi cố gắng không để những lời phán xét và bình luận làm phiền mình. Tôi đã bị nhấn chìm bên dưới đáy đại dương và giờ tôi đang nổi lên mặt nước – một phiên bản mới với rất nhiều sức mạnh đã xuất hiện. Tuy vậy, tôi biết anh ấy – người đàn ông đang đi bên cạnh tôi giờ đây, cũng đã trải qua những đau khổ của riêng mình. Anh ấy yêu tôi – yêu người bạn lâu năm của anh ấy. Trái tim anh ấy bị nỗi dằn vặt xoắn lấy. Giữa người anh yêu và người bạn đã mất, anh phải lựa chọn một trong hai. Anh ấy chỉ lựa chọn yêu một người vẫn còn đây. Anh ấy không đáng phải chịu sự phán xét của mọi người. Tôi đã tự hỏi mình hàng vạn lần, tại sao mọi người lại đặt ra những quy tắc khắt khe kể cả đối với những người đang trải qua nỗi buồn vô tận? Tại sao chúng tôi không xứng đáng có được hạnh phúc?

Tôi xin lỗi vì hạnh phúc của tôi khiến bạn không thoải mái. Nhưng bạn biết đấy, tôi lựa chọn hạnh phúc và tôi xứng đáng có được nó.

Theo thời gian thì những bình luận ác ý đó ngày càng ít đi. Mối quan hệ của chúng tôi đã trở thành bình thường mới. Lựa chọn yêu là lựa chọn mang tính cá nhân. Không ai đi qua đau khổ giống nhau, không có mốc thời gian nào là “đúng” cả. Người khác có thể nói rất nhiều điều về cuộc sống của bạn, nhưng suy cho cùng thì đó là cuộc sống của bạn chứ không phải của họ. Bạn cần làm những gì phù hợp với mình, chứ không phải làm theo “lệnh” từ ai đó khác.

Tương lai của câu chuyện tình yêu thứ hai của tôi là gì? Tôi không chắc. Tôi đã học được bài học lớn nhất rằng tôi không thể lên kế hoạch cho cuộc đời mình. Luôn luôn có những yếu tố bất ngờ xảy đến. Không ai thực sự biết điều gì sẽ xảy ra trong năm tới cả. Điều tôi biết duy nhất là tôi có một người bạn đồng hành đi bên cạnh, tôi hài lòng với những mối quan hệ mà tôi có, tôi thấy vui vì công việc của mình và tôi hạnh phúc với chính mình. Dĩ nhiên, Sean sẽ luôn là chiếm lấy một phần trong trái tim tôi.

Có một điều này mà tôi luôn khắc ghi. Trong một lần người thân của tôi đến thăm sau khi Sean qua đời, ông Bác đã nói với tôi rằng: “Cái đẹp hiện diện kể cả trong cái chết”. Khi ấy tôi rất buồn và bối rối. Phải, không có gì là đẹp đẽ khi Sean tự kết liễu đời mình và chẳng có vẻ đẹp nào trong những giọt nước mắt tiễn đưa. Thế nhưng theo thời gian, tôi nhận ra rằng có lẽ bác ấy đã nói đúng. Cái chết của Sean sẽ luôn là một phần trong câu chuyện của tôi, nhưng hẳn nhiên không phải là toàn bộ câu chuyện đời tôi. Có sự sống, mất mát, nỗi đau và tình yêu, tất cả chúng trộn lẫn vào nhau. Bạn có thể yêu nhiều người trong đời cùng một lúc, vào những thời điểm khác nhau hoặc bạn chỉ có thể yêu duy nhất một người. Dù có ra sao đi nữa, trái tim con người vô cùng kiên cường và rộng lớn.

Hãy tìm kiếm vẻ đẹp trong mọi điều, kể cả cái chết.

Mong Anh Yên Nghỉ.

Sean S. M.

18/7/1991 – 13/1/2019

————–

Nguồn: Save

————–

(***) Bản quyền bài dịch thuộc về Tham vấn trị liệu Tâm lý MindCare. Khi chia sẻ, cần phải trích dẫn nguồn đầy đủ tên tác giả (nếu có) và nguồn là “Nguồn: Tham vấn trị liệu Tâm lý MindCare”. Các bài viết trích nguồn không đầy đủ, đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.

——

Tham gia group Tư vấn tâm lý cùng chuyên gia MindCare: https://www.facebook.com/groups/908586050050211

Hãy liên hệ với chúng tôi bất cứ khi nào bạn cần được hỗ trợ:

0866.13.58.85 (Dịch vụ Tham vấn Trị liệu, Đánh giá Tâm Lý) / 0877.16.33.66 (Dịch vụ Hướng nghiệp, Tâm Lý cho Doanh nghiệp & Học đường)

Mail: tamlymindcare@gmail.com

Website: https://mindcare.vn/