MÌNH MUỐN CÓ KHÔNG GIAN RIÊNG!

#LumosBox17 #MindCareConnection #Confession

Bạn kể:

Xin chào mọi người. Mình 16 tuổi. Sau đây là câu chuyện của mình.

  • Mình là một đứa thích sống độc lập và riêng tư nên mình luôn mong muốn có được Phòng Riêng.
  • Nhưng từ nhỏ, mình đã phải ở chung với một đại gia đình. Mà không ai có phòng riêng hết, nhà thì có 1 lầu, chia ra trên lầu và dưới nhà để ngủ. Nằm ngủ chung không phân biệt nam nữ hay vợ chồng gì cả.
  • Mọi người trong nhà chắc có lẽ là thấy bình thường. Nhưng cá nhân mình thấy điều này rất là kì, đáng lẽ ra phải có sự riêng tư chứ. Mình cảm thấy điều này không tốt chút nào và ảnh hưởng rất nhiều đến sự phát triển của những đứa trẻ.
  • Và mọi người biết không, ngay từ khi còn bé mình đã phải nhìn thấy những thứ mà một đứa trẻ không nên thấy, ở chung mà nên khi làm gì đó sẽ khó có sự riêng tư. Những gì mình thấy từ khi còn nhỏ nó đã theo mình tới bây giờ, nó để lại trong lòng của mình khá nhiều vết thương và mình có cái nhìn không đẹp về ba mẹ của mình.
  • Đến khi mình lên cấp 2. Cụ thể là lớp 7. Mình đã bị xâm hại tình dục bởi cậu của mình, do hôm đó cậu uống hơi say. Mà như mình có nói thì nhà mình ở chung, ngủ chung không phân biệt bất cứ thành phần nào.
  • Lúc đó mình còn ngây thơ lắm, mình khá bất ngờ về những gì đã xảy ra. Nhưng mình vẫn rất may mắn vì mình đã giữ được bình tĩnh và việc đó đã không ảnh hưởng quá nghiêm trọng đến tâm lý mình hiện tại, mình kiểu lạc quan ấy. Nhưng mình vẫn không kể cho ai nghe, vì tính mình sẽ thích tự giấu trong lòng hơn là kể cho ai nghe. Lúc đấy mình cũng đắn đo, nhưng mình quyết không kể và đến giờ thì người cậu ấy vẫn ở chung với gia đình mình.
  • Trong suốt khoảng thời gian từ bé đến nay, mình đã phải chứng kiến, chịu nhiềuu nỗi đau về mặt thể xác lẫn tinh thần. Nó để lại rất nhiều vết thương trong lòng mình. Đến giờ mình đã lạnh lùng hơn trước. Mình không phải lúc nào cũng nói chuyện với mọi người, hay cười nói vui vẻ. Những gì mình đã trải qua trong quá khứ mình cũng chẳng kể cho ai nghe kể cả là người thân trong gia đình.
  • Ở chung thì nó có những cái bất hòa, khó khăn… Mà mình không thể chịu được. Đến một hôm, mình quyết định xin mẹ có phòng riêng. Cứ tưởng mẹ sẽ đồng ý nhưng không, sau bao nhiêu lần chuyển nhà, sau bao nhiêu lần chờ đợi thì mình vẫn phải ở chung với mọi người đây. Không có phòng riêng.
  • Mình thích hát và nhảy, mình nghĩ rằng nếu có phòng riêng thì chắc sẽ thỏa được niềm đam mê của mình nhở!!
  • Mình không thích khi học bài (nhất là những hôm phải học bài khuya) mà có người xung quanh. Lúc đó mình bị mất cảm xúc học tập í. Và mình thà cất tập vở vào chứ không tài nào học tiếp được.
  • Mình cũng hay viết nhật kí, nhưng đều bị người khác lấy và đọc. Mình cảm thấy khó chịu vô cũng về những vấn đề này.
  • Còn nhiều điều lắm nhưng mà mình sẽ chỉ kể nhiêu đây thôi. Với những gì mình đã trải qua thì nó đã tạo nên tính cách con người mình. Và mình thà chịu đựng, im lặng chứ không kể những thiệt thòi của mình cho ba mẹ nghe đâu. Mình không chỉ xin họ cho mình phòng riêng một lần, mà rất nhiều lần nhưng dường như họ nghĩ rằng đây là điều không thực sự cần thiết. Nên giờ mình vẫn mơ mộng về căn phòng ấy, và không biết phải làm cách nào.
  • Mình biết cách làm cho cuộc sống của mình trở nên thú vị vì mình không thích cuộc sống vòng lặp. Nhưng không có phòng riêng thì mình chẳng làm được điều mình thích vì ở chung nên mình ngại lắm.
  • Tóm lại thì mình cũng chỉ muốn có phòng riêng thôi. Mình nghĩ đó thực sự là điều rất cần thiết lun ấy.

Hy vọng bạn sẽ giúp mình cảm thấy tích cực hơn, và đưa ra những lời khuyên hữu ích cho mình.

====

Lumos Box hồi âm:

Mến chào bạn,

Cảm ơn bạn đã tin tưởng và chia sẻ câu chuyện của mình tới Lumos Box. Qua những dòng tâm sự trên, mình cảm nhận được phần nào những bất cập cũng như những khó khăn mà bạn gặp phải khi phải sống chung với mọi người trong gia đình mà không có phòng riêng. Hẳn là điều đó đã khiến bạn rất bức bối và gây ra nhiều sự khó chịu cũng như những vết thương cho bản thân. Bạn đã trải qua nhiều sự tổn thương trong quá khứ nhưng vẫn luôn cố gắng đưa ra đề nghị với bố mẹ, tôn trọng bản thân mình, có sở thích riêng vẫn luôn muốn cuộc sống của mình trở nên thú vị hơn. Những nỗ lực này của bạn rất đáng được trân trọng đó, bạn à!

Bạn thân mến,

Nhu cầu có được sự riêng tư hay một không gian riêng của bạn là một điều hoàn toàn chính đáng và tự nhiên trong mỗi người. Rất nhiều người cũng muốn có cho mình một nơi riêng tư nhất định để cảm thấy được an toàn, được là chính mình và được làm những điều mình thích đó. Khi còn bé thì ta cần phải sống dựa vào sự chăm sóc của cha mẹ nên việc sống chung với họ là một điều cần thiết. Tuy nhiên thì đến những độ tuổi nhất định, mỗi người sẽ dần hình thành nên những “ranh giới” và bắt đầu tách dần ra khỏi cha mẹ để trở lên độc lập và tự chủ hơn. Điều đó được thể hiện qua những việc như tự mình thực hiện những thao tác vệ sinh mà không cần phải có bố mẹ hỗ trợ nữa, ngủ riêng, ở phòng riêng, lớn hơn chút nữa thì có thể là sống xa gia đình để đi học đại học hay đi làm, rồi đến khi lớn hẳn thì có thể chủ động ra ở riêng và tự chu cấp cho chính mình.

Bạn có chia sẻ rằng mình đã xin bố mẹ rất nhiều lần về việc có phòng riêng cho bạn nhưng đều bị từ chối. Không biết lý do nào lại khiến họ không đồng ý với bạn vậy? Bạn có bao giờ hỏi họ chưa?

Ba mẹ của bạn có biết về những khó khăn và bất cập mà bạn đã gặp phải chứ? Bạn nói rằng bản thân thà chịu đựng và im lặng chứ không muốn kể cho ba mẹ nghe về những khó khăn và thiệt thòi của mình. Chỉ là điều này có thể khiến cho tỷ lệ mà cha mẹ đồng ý cho bạn có phòng riêng thấp đi bởi vì họ sẽ không hiểu được những gì mà bạn đã phải trải qua và chịu đựng. Do đó mà bạn nghĩ sao về việc sẽ có một cuộc nói chuyện với họ về những điều này?

Một cuộc trao đổi cởi mở giữa hai bên có thể mang lại nhiều điều. Đó là cả hai đều có cơ hội nói ra được những mong muốn của mình và lý do tại sao bản thân lại muốn điều đó. Với bạn thì đó có thể là việc vì sao sự riêng tư lại cần thiết và quan trọng với mình và những khó khăn mà bạn đã phải chịu đựng trong suốt khoảng thời gian qua. Còn về phía bố mẹ bạn, họ nghĩ sao về sự riêng tư và vì sao họ thấy không cần thiết phải có phòng riêng. Trên cơ sở đó, cả hai có thể có nhiều cơ hội hơn để thảo luận và đưa ra được một đề nghị phù hợp với mong muốn và khả năng của mỗi bên.

Ngoài ra, bên cạnh cách nói chuyện trực tiếp với cha mẹ thì bạn có nghĩ tới cách thức giao tiếp nào khác có thể có hiệu quả với bố mẹ và bớt trở ngại hơn cho bạn? Có ai đó đủ tin tưởng để bạn tâm sự câu chuyện của mình mà theo bạn thì ý kiến của họ có thể có sức ảnh hưởng tới bố mẹ bạn? Và nếu trong trường hợp ba mẹ vẫn không đồng ý với bạn, thì bạn sẽ có những cách thức nào để thích nghi hơn với hoàn cảnh hiện tại của mình? Bạn hãy thử suy nghĩ về những điều này nhé!

Bạn thân mến,

Qua những dòng tâm sự của bạn, mình cảm nhận được về hình ảnh của một bạn nhỏ có xu hướng tạo ra những sự kín đáo ở trong tâm hồn mình khi ở bên ngoài bạn ấy đã không có những không gian riêng tư nhất định. Những vết thương và những điều mà bạn ấy đã phải trải qua trong suốt tuổi thơ của mình, bạn ấy đã không chia sẻ được với ai, kể cả với những người thân ở trong gia đình. Chúng mình xin gửi tới bạn những cái ôm chân thành nhất cho những điều mà bạn đã luôn giữ ở trong lòng. Những điều đó xứng đáng được quan tâm và chăm sóc, bạn à.

Bạn cũng có chia sẻ rằng mình từng bị người cậu xâm hại vào năm lớp 7 nhưng điều đó cũng không quá ảnh hưởng đến tâm lý của bạn ở hiện tại. Vì chưa biết rõ câu chuyện của bạn như thế nào nên mình chưa thể đưa ra nhận định gì. Tuy nhiên, nếu một lúc nào đó bạn cảm thấy chuyện này quay lại và ảnh hưởng tới cuộc sống của mình hay có nguy cơ xảy ra tiếp, điều quan trọng là bạn không bao giờ cô đơn. Bất cứ khi nào bạn muốn tâm sự hay cần sự hỗ trợ thì bạn hoàn toàn có thể nhận được sự bảo vệ và trợ giúp miễn phí từ đường dây nóng 111 hay 18001867 (https://tuoitre.vn/goi-ngay-111-khi-tre-bi-xam-hai-20170927102101515.htm).

Và hiện tại, những vết thương khác trong quá khứ có đang ảnh hưởng tới cuộc sống của bạn không? Nếu bạn cảm thấy muốn được chia sẻ và cần được chữa lành những tổn thương mà mình đã trải qua, thì bạn hoàn toàn có thể nhận được những sự hỗ trợ tâm lý miễn phí từ các tổ chức như Welink (https://www.facebook.com/welinkchannel/posts/4059544380803028?__tn__=K-R), Quán trọ FMM (https://www.facebook.com/QuanTroFMM/) … v.v. Hoặc bạn có thể cân nhắc đến việc tìm đến một nhà tâm lý để được tham vấn, bạn nhé .

Trong khuôn khổ của lá thư và của những điều mà bạn tâm sự, thì trên đây là đôi lời chia sẻ của mình. Hy vọng là có thể hỗ trợ được cho bạn phần nào.

Chúc bạn bình tâm và an yên!

Ad. Dumbledore

========

📩 Nếu bạn là chủ nhân của bất kì bức thư nào đã được trả lời, xin vui lòng để lại phản hồi của bạn cho Lumos Box tại :https://forms.gle/QPvUz4BFNot59D8x7
🔗 Mọi thông tin chi tiết vui lòng liên hệ:
☎️ 0828.77.22.33
📧 tamlymindcare@gmail.com